Nấm
Phiên dịch tự do tại Hà Nội

50 truyện ngôn tình siêu ngắn siêu cảm động, cả đời này chỉ yêu duy nhất một người

Đăng 7 năm trước

50 câu chuyện tình yêu nhỏ, khiến bạn tin tình yêu đẹp là có thật trên đời! <3 <3 <3

1. 16 tuổi, cô tỏ tình với anh, anh từ chối, sau khi tốt nghiệp, ai nấy đều bận rộn với công việc của chính mình. Họ đã trải qua những mối tình khác nhau. Năm 26 tuổi, giữa biển người, anh cầu hôn cô. Cô hỏi anh, khi ấy sao anh lại công đồng ý. Anh nói, anh muốn là mái ấm của em, chứ không phải là mối tình đầu. Bây giờ chúng ta mới hiểu thế nào là tình yêu. 

2. Trên lễ đường, "Chú rể có điều gì muốn nói với cô dâu không?" Người chủ trì hôn lễ nói. "Đầu tiên, anh muốn cảm ơn bố mẹ em, đã sinh ra một người con gái hoàn mỹ như em và giao cho anh. Tiếp theo, anh muốn cảm ơn bạn trai cũ của em, nếu không phải người đó, sao anh có thể gặp được em. Cuối cùng, anh muốn cảm ơn em, cô dâu yêu quý của anh, cảm ơn em đã cho anh cơ hội ở bên em cả đời." Anh đã trả lời mà không hề do dự. 

3. Bạn nam xách túi đi vào cổng trường, bị bạn nữ chặn lại. Bạn nữ nói, bạn học, thẻ học sinh của cậu đâu. Bạn nam vòng qua bạn nữ, nói không mang. Bạn nữ chạy theo, cho hỏi bạn học lớp nào? Bạn nam đã trả lời. Bạn nữ nhìn bóng lưng của bạn nam, nói, cuối cùng đã biết cậu học lớp nào rồi. 

Cách đó xa xa, bạn nam lấy thẻ ra khỏi túi, đeo nó lên cổ. 

4. Cái nhẫn có viên kim cương nho nhỏ của vợ bị trộm rồi. Nhưng vợ lại vui vẻ nói với tôi: may là năm ngoái đem nhẫn thật đi cầm để trả tiền viện phí cho mẹ, nếu không thì đau lòng chết mất! Tôi nói: Bao năm nay, vì lấy anh mà em phải chịu thiệt thòi nhiều, ngay cả của hồi môn duy nhất cũng không giữ được. Cô nói: Đừng nói lung tung, có anh và con ở bên cạnh, em không khổ. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi đã giấu vợ đem tờ giấy chuộc năm ngoái ném xuống bồn cầu xả đi. 

5. Anh và cô ở bên nhau, cô chẳng bao giờ nói lý, việc gì cũng trách anh, anh lại luôn thừa nhận, lần nào cũng nói, "đúng, đúng, đúng, lỗi tại anh." Lần nào, cô cũng đắc ý. Một hôm, bạn bè hỏi anh "Rõ ràng là cô ấy vô lý, sao cậu còn nhượng bộ?" Anh cười nói "Cô ấy không nói lý, chứng tỏ cô ấy yêu mình." Có những lúc, phụ nữ không chịu nói lý, là bởi vì quá yêu bạn. 

6. Anh thích cô, nhưng lại không biết tâm ý của cô, anh lặng lẽ nhìn cô, mở miệng nói "Anh muốn bắt đầu cuộc sống mới, anh không muốn lỡ mất em". Cô cười nói "Hãy làm bạn đi." Anh chỉ có thể đồng ý. Một tháng sau, cô nói "Không biết tại sao, thấy anh cười đùa với cô gái khác, tim em đau lắm." Anh chiều chuộng nói "Vậy mình hãy bắt đầu đi". Câu chuyện bắt đầu từ đây, bắt đầu từ tình yêu. 

7. Năm đó, họ học cấp ba. Cùng học một trường, nhưng một người ban tự nhiên, một người ban xã hội. Một hôm, giống như bình thường anh đi học giờ tự học buổi sáng, bất ngờ thấy bóng dáng cô. Thì ra cô đã chuyển tới ở tầng dưới nhà anh. Từ lúc đó, anh lại đợi đi học vào giờ tự học buổi chiều, như vậy anh có thể đi ở phía sau cô. Cứ như vậy, kỳ thi đại học kết thúc, mà anh vẫn chưa tỏ tình. Còn cô, vẫn luôn đợi anh. 

8. Sáng nay cãi nhau với chồng, vừa tức vừa buồn, vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi nhà, sau đó lúc đang lấy túi đặt bên giường, anh chồng đang nằm trên giường chợt lấy chân kẹp eo tôi lại, dùng hết sức mà không tách ra được, sau đó còn nói: "Em cứ đi đi, anh không cản em!". Tôi chỉ có thể ngồi ở giường mà khóc, không biết bao lâu sau, chồng nói: "Em đừng đi nữa, có được không, anh kẹp cả nửa tiếng giờ chân chuột rút đây này!" Không biết tại sao tôi đã tha thứ cho anh rồi. 

9. Cùng làng có một người anh, lúc nào cũng bắt nạt cô, không có việc xấu nào là không làm. Thời niên thiếu, người anh đó bắt đầu bảo vệ cô, ai bắt nạt cô, anh là người đầu tiên dơ nắm đấm. Ở nông thôn thường cưới xin sớm, kỳ thi đại học kết thúc anh liền cưới cô, sau đó lên thành phố học đại học. Cô nhớ anh, lên thành phố tìm anh, nhận ra mình quá giản dị sợ làm anh mất mặt, nói với bạn cùng phòng anh mình là em gái của anh. Bạn anh cười ha ha nói. "Lòe ai chứ, chồng em nhắc đến em suốt." Mà từ đằng xa, có một người ngại ngùng đang đi về phía cô. 

10. Cô và anh nên duyên vì sở thích leo núi. Về sau, có một lần đang leo núi thì gặp một trận tuyết lở, bụng đói cồn cào, anh cắt thịt từ người mình cho cô ăn đỡ đói, anh nói: "Nếu em không ăn, anh còn thấy đau hơn cả cắt thịt đấy." Cô vừa khóc vừa ép mình ăn. May mà đội cứu hộ đến trợ giúp kịp thời, nhưng anh đã mất một cánh tay. Người ta hỏi anh lấy đâu dũng khí mà tự cắt tay mình như thế. Anh nói: "Cánh tay và mạng sống cái nào quan trọng hơn?" Không ai biết rằng "mạng sống" mà anh nói tới là chỉ cô. Cô là mạng sống của anh. 

11. Họ quen nhau qua xem mắt. Sau khi kết hôn, anh vẫn ham chơi, cô cũng chẳng bận tâm. Một hôm anh cùng bạn bè tới quán bar tán gái, cả trai cả gái tụ tập lại với nhau, khi ấy cô đang đi chơi với đồng nghiệp thì bắt gặp. Bạn bè anh thấy thế thì mặt biến sắc, sợ cô phát cáu. Ai biết cô chỉ cười mà vỗ vai anh: Cô bé tóc dài kia trông được lắm, nhưng lo là, mình còn sắp có em bé đấy. Nói xong đang định đi thì bị anh kéo lại: khó khăn lắm mới chọn được chỗ để em trông thấy, em không thể ghen như thế chứ! 

12. Có người hỏi họ: "Thế nào mới được coi là hạnh phúc?" Anh nắm tay cô và nói: "Mỗi sáng, cùng ăn sáng, rồi tôi đưa cô ấy đi làm; buổi trưa thì cùng nhau ăn cơm, tối thì cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, cùng nhau mặc cả, rồi cùng về nhà nấu cơm ăn, xem TV, rồi tắm rửa đi ngủ.""Hết rồi ư...""Mỗi ngày cậu được ở bên người mình yêu còn không hạnh phúc ư? Còn cần gì nữa?" 

13. Anh đã thích người khác rồi, thế nên, họ đã chia tay. Sau khi chia tay, cô không khóc không làm ầm ĩ, không đòi tự tử, mà lại lấy việc giúp người làm niềm vui làm lẽ sống. Về sau, cô trở thành một người làm từ thiện nổi tiếng, trong một cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi cô: "Lúc trước, tại sao chị lại chọn con đường làm từ thiện?" Cô nghĩ rồi nói: "Để tích đức hành thiện cho người mà tôi yêu nhất đời này, cũng là để kiếp sau tôi có thể được gặp lại anh trong biển người mênh mông, tích thiện duyên." 

14. Sau khi chia tay cô cố gắng điên cuồng. Bốn năm, đứng đầu ngành, đảng viên, khiêu vũ, ghi ta. Cô cố gắng để biến mình thành một người ưu tú. Cô nói, như vậy, tôi có thể kiêu ngạo khi gặp anh. Tháng 3, trời xuân ấm áp muôn hoa đua nở, cô vượt qua nửa thành phố lớn để đi về phía anh. Đứng từ phía xa nhìn bóng lưng anh, trong khoảnh khắc lấy hết dũng khí để gọi tên anh, chợt không nhớ nổi tên anh. Thì ra, trong thời gian em cố gắng để yêu anh, em đã quên anh rồi. 

15. 6 tuổi, anh hôn trộm cô, bị cô đánh. 12 tuổi, anh trộm thư tình của cô, bị cô mắng. 24 tuổi, anh trộm đêm đầu tiên của cô, bị cô hận. 36 tuổi, anh trả lại cô một trái tim, cô khóc nói đồ khốn. 48 tuổi, khi đọc sách cô tìm thấy lời nhắn của anh. "Xin lỗi, anh chỉ muốn trộm hạnh phúc cho em!" 

16. Họ đã chia tay. Cô ngồi bên máy tính xem phim. Chuông điện thoại bỗng kêu lên, cô nhấn nút nghe, nhàn nhạt mở miệng: "A lô?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc: "A lô, hôm nay anh gọi điện tới là vì hôm nay là 5.20". Cô ngây ngốc chốc lát: "ừm". "Ừm, vậy anh gác máy đây." "Ừm..." Sau khi gác máy, cô nhìn điện thoại và cười.( 5.20, tức ngày 20 tháng 5, trong tiếng Trung 520 đọc gần giống "anh yêu em" hoặc "em yêu anh"... đại loại là người nói yêu người nghe, :v :v :v,  vì thế mà 520 cũng mang nghĩa này luôn.) 

17. Họ rất yêu đối phương, nhưng lại vì một hiểu lầm mà chia tay. Không ai nói với ai lời nào, nhưng lại đợi đối phương cúi đầu trước. Chỉ là, tuổi trẻ bướng bỉnh, không ai chịu thỏa hiệp. Bố mẹ anh đã có tuổi, ép anh phải lập gia đình. Anh bất lực, đành phải thỏa hiệp. Trong hôn lễ, cô cười nói: "Chúc mừng." rồi nâng ly rượu và uống cạn, nhưng nước mắt lại rơi đẫm mặt. Ba năm sau, mẹ giới thiệu đối tượng cho cô, cô cũng không phản đối, nghe theo ý mẹ. 

18. Anh thích cô, cô thích anh, khi đó họ còn là học sinh trung học. Tình yêu của họ bị công khai, giáo viên và phụ huynh đều biết. Giáo viên nói, "Các em còn nhỏ, lên chú trọng việc học." Bố mẹ nói, "Con mới tí tuổi đầu đã yêu đương, việc học của con thì sao?" Họ kiên định nắm tay nhau, thề thốt với người lớn, "Cho dù có bao nhiêu người phản đối, chúng con cũng sẽ không chia tay." 

19. Anh rất ưu tú, còn cô lại có rất nhiều khuyết điểm. "Có người yêu tốt như thế, cậu không định thay đổi bản thân ư?" Cô cười mà không đáp, anh cũng cười. Có người hỏi anh, "Cậu ưu tú như thế, tại sao không yêu cầu cô ấy thay đổi thói quen xấu của mình?" Anh nói, "Nếu thay đổi thì không còn là cô ấy nữa." Về sau, vì sự xúc động của cô mà anh gặp tai nạn xe cộ. Cô khóc bên giường bệnh, "Có phải em sai rồi không, em thật sự phải thay đổi đúng không?" Anh cười và lắc đầu. 

20. Anh là thiên thần, cô là ác quỷ, họ tình cờ gặp gỡ và yêu nhau. Nhưng vì thân phận của mình, cô chỉ có thể lau nước mắt mà bỏ đi. Đến một ngày, cô nghe nói có một thiên thần đã đánh mất đi đôi cánh mà bị đày xuống địa ngục. Cô sợ hãi, lẽ nào là anh ấy? Đến trước cửa địa ngục, cô choáng váng, đúng là anh thật! Anh cũng thấy cô, khi này cũng đã là ác quỷ, anh liền đi về phía cô. Cô khóc to: "Tại sao?" Anh dịu dàng xoa đầu cô, lau nước mắt cho cô, cười nói: "Vì em, anh nguyện cắt bỏ đôi cánh của mình, đổi một đời vì em.

21. Anh đã rời bỏ cô, trước mặt người khác cô không khóc không gây sự. Chỉ là mỗi chiều cô đều lặng lẽ dựa vào tường ban công mà nghe nhạc, tai đeo headphone, nghe bài hát "Mười năm" của Trần Dịch Tấn, đầu óc như trống rỗng, mỗi lần nghe xong bài hát này cô đều gục xuống tự ôm lấy mình mà khóc to, bởi cô nhớ đây là bài hát mà anh thích nhất.

22. Một người bạn nói, "Các cậu xem này, anh yêu vừa tặng mình một cái nhẫn kim cương." Một người bạn khác nói, "Xì, anh yêu còn tặng tớ một căn nhà." Bạn hỏi cô, "Người yêu cậu thì sao?" Cô lắc đầu, nói anh bận. Cô không thể nói gì, bởi đúng là anh không tặng cô thứ gì quý giá cả. Về sau, anh tặng cô một cái nhẫn bình thường, nói "Lấy anh em nhé." Trong lễ cưới, bạn bè đều ngưỡng mộ cô, bởi họ vẫn chưa lấy chồng.

23. Anh gọi cô là vợ, cô gọi anh là chồng. Anh đối xử với cô thì lúc nóng lúc lạnh, cô đối với anh rất tốt. Một lần, họ cãi nhau. Trong điện thoại, cô nói, "Anh muốn thế nào, chia tay ư?" Anh nhàn nhạt nói, "Chúng ta chưa từng yêu nhau." Cô ngỡ ngàng, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, tại em tự mình đa tình." Sau khi ngắt máy, tim đau tới mức không còn sức để khóc.

24. Nàng nằm trong vòng tay chàng, cười khẽ, "Ta yêu chàng" Chàng lau đi vệt máu tươi trên khóe miệng nàng, vừa lắc đầu nước mắt vừa rơi. Nàng nắm lấy tay chàng, "Chàng có thể đồng ý với ta không, hãy buông đao, từ bỏ giang hồ, rồi hãy quên ta đi."  Nước mắt chàng rơi trên gối gỗ, lại mơ thấy nàng rồi. Chàng nhìn lá trúc lay bên ngoài căn nhà gỗ, khẽ than, "Ta đã buông đao, đã từ bỏ giang hồ, nhưng nàng ở đâu."

25. Anh say rồi, cô nhớ người ta vẫn nói khi say sẽ nói lời thật lòng. Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh yêu nhất là ai?" Anh nói, "Mẹ tôi, con gái tôi." Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh thích nhất là ai?" Anh nói, "Người thầy đầu tiên của tôi." Cô bực rồi, cô nói, "Thế vợ anh là cái gì?" Anh lầm bầm khẽ nói, "Vợ là mạng sống của tôi, là người mà cả đời này tôi không thể nào từ bỏ." Nói xong thì ngủ ngon lành, để lại cô mắt đỏ hoe.

26. Anh thích đánh bài, điện thoại của anh đổ chuông. "Ông xã, lại đánh bài rồi, mau về nhà ăn cơm." Anh gác máy. "Ông xã, em quan trọng hay đánh bài quan trọng?" Anh nói, "Sao em phiền thế!" Sau đó, điện thoại của anh lại đổ chuông, anh nói, rốt cuộc thì em muốn thế nào. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hụt hơi, "Ông, ông xã. Em, bụng em, đau." Anh đứng dậy, vứt lại ván bài sắp thắng, nói qua điện thoại: Bà xã, đừng sợ, anh về ngay đây.

27. "Em đã nghe qua bao giờ chưa? Một ngôi sao chính là một con người. Không anh cản trở ai, phát ra ánh sáng của riêng mình. Sao băng đến muộn, nên không còn chỗ nữa, chỉ có thể chạy lung tung, nhưng kể cả chạy thì cũng phải phát sáng. Nếu không sáng thì không phải là sao nữa, sẽ rơi xuống đất và biến thành đá." "Thế chắc em là sao băng rồi, nếu không thì là hòn đá." "Không phải, với anh em mãi mãi là định tinh ở đây này. Anh chỉ vào vị trí bên ngực trái. 

(Định tinh là những ngôi sao có khả năng tự phát sáng và có vị trí tương đối ổn định)

28. Họ là người yêu, không may cùng mất trí nhớ sau một vụ tai nạn xe cộ, sau khi điều trị thì trở lại trường học, rồi họ gặp nhau và một lần nữa yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cùng một cách thức cùng một địa điểm giống như ngày trước. Về sau, bạn bè kể cho họ nghe chuyện cũ, đầu tiên là sững sờ, sau đó anh ôm chặt lấy cô: Em xem, anh đã bảo mà, em chính là duyên trời định của anh. Nếu không có hồi ức, ta vẫn yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì em chính là duyên trời định của anh!

29. Hôm nay đi tảo mộ, người được chôn dưới đất là người mà anh yêu nhất. Ở đây có tập tục đốt pháo khi tảo mộ, tiếng pháo vừa nổ đùng đoàng, anh liền cởi bỏ chiếc áo vest mới mua che lên phần mộ dính đầy bùn. Bạn bè không hiểu, hỏi tại sao anh lại làm vậy, anh khẽ nói: "Suỵt, đừng ồn, khi còn sống cô ấy thích yên tĩnh, mình muốn bịt tai cô ấy lại để cô ấy không nghe được tiếng pháo nổ. Nhưng mình nhận ra rằng mình không bao giờ có thể làm được điều này nữa.

30. Ám Dạ cốc chủ vang danh thiên hạ, từng có người kính trọng hỏi chàng: "Cốc chủ người trí dũng đệ nhất thiên hạ, tại sao lại cam tâm ở động Ám Dạ này?" Lương Phi Phàm nắm cổ tay than thở: "Ta cũng muốn làm hoàng đế xem sao, tiếc là tính cách của Yên tiểu thư nhà các ngươi, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ?

31. Đây là lần thứ bảy cô nói lời chia tay với anh. Anh nói: "Lần này chia tay, anh sẽ không bao giờ quay lại với em nữa, em có chắc không?" Cô gật đầu, sau đó cô đã hối hận, cô tưởng rằng anh sẽ yêu cầu quay lại giống như những lần trước, nhưng anh đã không. Nhiều năm sau, trong những tháng ngày không có anh, cô đã học được cách độc lập học được cách biết ơn, nhưng lại không học được cách yêu người khác. Cuối cùng cô vẫn đi tìm anh. Cô nói: "Anh... vẫn độc thân chứ?" Anh đáp: "Anh đang đợi một người."

32. Anh cưỡi xe va phải cô, lo lắng xuống xe đỡ cô, tự nguyện đưa cô đến phòng y tế. Chăm sóc cực kỳ tận tình, ngày nào cũng đưa cô đến trường, như lẽ dĩ nhiên hai người đến bên nhau. Có một hôm, cô ôm eo anh và nói mình có một bí mật nhỏ, thật ra cô đã thích anh từ trước khi anh quen biết cô. Anh khẽ nhếch miệng cười, thật ra lần đó va phải cô là do anh cố ý. Yêu, đôi khi cần một cuộc gặp gỡ tình cờ toan tính trước.

33. Cô thích anh, tất cả những người xung quanh anh đều biết điều này. Hồi thi đại học, lúc điền bảng nguyện vọng, cô đã lén lút chép của anh. Cuối cùng cũng thi đỗ, cô đã lấy hết dũng khí đem giấy thông báo trúng tuyển đi tỏ tình với anh. Nhưng lại thấy anh ôm một cô gái khác, chiều chuộng nói, anh không học trường đó nữa, cùng ôn lại với em. Tay cầm giấy thông báo nhập học chợt nắm chặt lại, vì anh em từ bỏ điều mình yêu, vì người mình yêu anh đã từ bỏ tất cả những ai yêu mình.

34. Trong trường tôi, có một câu chuyện thế này, ngày nào bạn nam cũng đưa bữa sáng tình yêu đến cho bạn nữ, ngày nào cũng như ngày nào. Mỗi lần đến sinh nhật bạn nữ bạn nam đều tặng quà, còn có lễ tình nhân bạn nam cũng tặng quà cho bạn nữ. Bạn nam rất rất yêu bạn nữ, cũng rất rất thương bạn nữ. Nhưng lần đó, bạn nam bị tai nạn xe cộ, bạn nữ rất rất đau khổ. Từ lần đó, bạn nữ và bạn nam không bao giờ gặp lại nữa.

35. Cô ghét nhất là mùi bạc hà, không những ghét mùi vị này, còn cực kỳ mẫn cảm với nó, rất ghét, khi đi mua sắm, cô nói: chồng ơi, kem đánh răng hết rồi, mua một hộp đi." Được, đi đến gian hàng bán kem đánh răng, anh cứ tìm mãi, miệng cứ lầm bầm suốt: "Sao toàn là hương bạc hà thế này, cục cưng nhà mình ghét nhất là mùi này, anh gọi nhân viên bán hàng tới và hỏi: "Còn có mùi khác không? Cục cưng nhà tôi ghét nhất là mùi này". Nhân viên bán hàng nói: "Thưa anh, là thế này, anh có thể mua cho em bé kem đánh răng trẻ em, có vị hoa quả," Tên ngốc đó si tình nói: "Vợ tôi..."

36. Anh và cô yêu nhau rất nhiều, cô không bận tâm việc bố mẹ phản đối vẫn quyết gả cho anh. Cô cùng anh bước qua gió, bước qua mưa, những nỗi khổ mà cô đã trải qua có lẽ người khác cả đời cũng không biết tới. Mà anh, cuối cùng đã khiến người khác phải mở mắt ra nhìn, việc làm ăn càng ngày càng tốt. Khó khăn lắm mới có thể sống tốt hơn, đứa con duy nhất lại bị chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Cô không chịu nổi đả kích, mà phát điên. Bên anh bắt đầu xuất hiện đủ loại phụ nữ. Nhưng anh đều từ chối! Có một cô gái hỏi anh: "Anh giữ mụ vợ điên ở nhà, sao còn không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?" Anh mỉm cười, nói ra lý do. Cuối cùng cô gái không còn tìm anh nữa. Về đến nhà, anh ôm lấy người vợ đang ngủ, cô chẳng mấy khi có được một giấc ngủ an lành. Mặt anh thoáng một nét cười.

37. Bạn học cũ họp mặt, có một anh bạn đưa vợ đến cùng. "Ôi, bạn của chồng trông hài ghê, nhìn lông mày kìa." Nói xong, liền cười rõ to." "...Ừm, đúng, mắt nhìn của vợ tốt quá!" trông anh bạn đó có vẻ sợ vợ, khẽ đáp. "Ôi, chồng ôi, người bạn đó của chồng cao quá đi, như cái cột điện ngoài đường ấy!" cô vợ vẫn tiếp tục nói to. "...ừm, vợ liên tưởng chuẩn lắm." Anh bạn đó tiếp tục đáp lại một cách yếu ớt. "Ôi. chồng ơi, vợ quên túi trên xe rồi, đi lấy giúp vợ với." Chị vợ chỉ huy. "Ừm, được, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi chồng." Anh bạn đó đi lấy túi, mọi người trong phòng đều trừng mắt há miệng. Sau khi tiệc tan, mọi người lướt khướt ra về, một người anh em rượu vào lời ra: "Này, anh bạn, vợ cậu hùng hổ thật đấy, không hiểu chuyện gì cả, một tí phép lịch sự cũng không có." Anh bạn đó không vui đáp "Đó là vì tôi nuông chiều đó, sao nào?"

38. Cô nói: "Rốt cuộc anh có lấy em không, em đã đợi anh suốt một năm rồi," anh cười nói: "Em hãy đợi thêm đi, chưa phải lúc thích hợp." Anh muốn kiếm thêm chút tiền, để có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn. Một năm nữa lại qua, cô lại hỏi: "Rốt cuộc anh có lấy em không, năm nay em 26 tuổi rồi" Anh cười: "Đừng vội, sang năm nhất định sẽ lấy em!" Anh nghĩ tiết kiệm tiền thêm một năm, sang năm là có thể mua nhà rồi, có thể cho cô một mái ấm của riêng cô. Một năm nữa lại qua đi, cô vui vẻ hỏi: "Khi nào mình làm đám cưới?" Anh nhàn nhạt đáp" "Vội gì chứ, sang năm đi!" Cuối cùng cô không thể kiên trì được nữa, vừa khóc vừa nói chia tay. Cuối cùng cũng giống như ý muốn của anh. ( Em à, khi anh có thể cho em tất cả, thì anh lại mắc bệnh hiểm nghèo. Đến cuối cùng anh không muốn em ôm ký ức của chúng ta mà sống qua ngày.) 

39. "Em yêu, rót hộ anh cốc nước." Cô đang giặt quần áo, gác lại công việc đang làm đi rót nước. "Em yêu, anh đói rồi, ra ngoài mùa cái gì ngon ngon cho anh." Cô đang lim dim, bị anh lay tỉnh, mặc áo khoác, rồi đi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn. "Em yêu, anh thích con gái mặc quần tất, sau này em cứ mặc quần tất đi!" Cô cầm chiếc quần tất mỏng, ngượng ngùng mặc vào. Ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét: "Sao em mặc quần tất trông xấu thế, còn không mau cởi ra đi! Cô cố nén nước mắt, lặng lẽ thay quần. "Em yêu, mình chia tay đi nhé? "Tại sao? Có việc gì em làm chưa tốt sao?" Cô run rẩy nói. "Không, bởi vì quá tốt, anh không thích kiểu con gái nghe lời răm rắp, không có cảm giác kích thích gì cả!" Cô không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.

40. Đã rất nhiều lần, anh hỏi cô: "Em sẽ ra sân bay đón anh chứ? Khi anh về, em sẽ ra sân bay đón anh chứ?" Một năm sau, cô mới hiểu, anh đang đợi câu trả lời của cô. Nếu cô ra sân bay, anh sẽ càng có quyết tâm trở về. Một lần cô không đi, thế nên anh đã rời ra rồi. Mỗi lần nghĩ lại, cô sẽ kích động mà rơi nước mắt, giống như tình yêu chưa từng rời đi. Dần dần mới hiểu được, tình yêu là một cách sống. Cho dù có đi đâu, hiện tại, hay là tương lai. Tình yêu sẽ luôn ở mãi trong tim.

41. Hồi còn nhỏ, ở trong viện dưỡng lão có một cặp vợ chồng già, bà là một người lanh chanh và hay vội vàng, còn ông thì làm gì cũng rất bình tĩnh, cả ngày cười ha ha. Hai người mà đi dạo, thì chỉ nghe thấy tiếng bà nói không ngừng, ông thì yên lặng lắng nghe. Dạo trước, ông đột ngột qua đời vì bệnh tim. Bà nói, lão già đáng ghét, cả đời lề mà lề mề, thế mà việc này lại nhanh nhẹn thế. Nói xong liền khóc.

42. Họ quen nhau từ hồi học cấp hai, cấp ba yêu nhau, rồi cùng học ở một trường đại học, theo cùng một chuyên ngành, cùng làm nghiên cứu sinh, đêm trước ngày thi tiến sĩ, anh nói với cô: "Cuộc đời chúng ta luôn luôn giống nhau, cuộc sống sau này sẽ nhàm chán lắm. Thế này đi, em thi tiến sĩ, còn anh đi làm luôn." "Anh, bảo em đi làm bà tiến sĩ? Anh không cần em nữa ư?" "Ngốc này." Anh xoa đầu cô cười, "Em làm bà tiến sĩ thì người khác sẽ không yêu em, vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau cả đời."

43. Cô làm thuê trong một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, anh đi qua và thấy cô, yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Thế nên, một mình anh đã gọi hai xuất mì, cô nhìn anh một cái, cũng không để ý nhiều. Sau đó, anh lấy dũng khí hỏi số điện thoại của cô, cô thấy thú vị, nên đã đồng ý. Về sau, cuối cùng anh cũng theo đuổi được cô. Khi cô hỏi anh, tại sao có một mình mà gọi những hai xuất mì, anh trả lời, vì như vậy có thêm nhiều thời gian để bắt chuyện với em. Cô liền bật cười.

44. Trời mưa như trút nước, trong đám người trú mưa trước cổng thư viện, có một đôi nam nữ, có vẻ là người yêu. Cô gái bật ô, nhìn chàng trai với ánh mắt bối rối, rồi lại chỉ tay vào ô, miệng mấp máy, hình như đang nói: Ô bé quá, làm sao đây? Anh chàng trông còn gầy hơn cả cô gái, nhìn cô gái cười khẽ, rồi cúi lưng ôm lấy hai chân của cô, gắng sức cõng cô lên. Cô gái cẩn thận đưa ô xuống thấp, cố gắng không để chàng trai bị dính mưa...

45. Năm ấy tôi mới lên cấp hai, ngồi cùng bàn tôi là một cô bạn khá xinh, nhưng lại rất nhát gan. Vào giờ học, tôi chợt ngửi thấy một mùi lạ, ngửi kỹ thì ra cô bạn tè dầm rồi, nhìn nét mặt của cô bạn như muốn khóc đến nơi rồi. Lúc này tôi lặng lẽ đứng dậy, cô giáo gọi thế nào tôi cũng không để ý, đến phòng nước mượn một chậu nước, quay lại phòng học rồi hất lên người bạn đó. Cô giáo và bạn học đều sửng sốt, gọi phụ huynh tới, về sau cô ấy trở thành vợ tôi.

46. Anh ngủ gật trong buổi hòa nhạc, những người xung quanh lén lút chê cười anh, cuối buổi, cô giận dỗi nói :"Em không muốn hẹn hò với người không hiểu biết, thế nên em nghĩ chúng ta cứ thế đi" anh mơ mơ màng màng, nghe thấy liền luống cuống, không ngừng xin lỗi cô, cô nhìn biểu cảm khôi hài của anh liền bật cười "Ngốc ạ, em đùa thôi! Em biết anh ghét nhất là nghe nhạc cổ điển, nhưng anh đã vất vả kiếm được vé và đi xem với em, em đã rất vui rồi!"

47. Cô và anh chiến tranh lạnh rồi. Đến ngày thứ ba cô thực sự không chịu được nữa. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh: Mình đừng cãi nhau nữa, em nhớ anh. Nhưng thấy như vậy quá yếu ớt, nên cuối cùng chỉ nhắn: Này, đã chết chưa. Anh nhận được tin nhắn thì rất kích động. Cười cười nhắn lại: Nhớ anh thì nói thẳng đi. Anh nhớ em. Tối nay ra ngoài đi dạo đi. Nhận được tin nhắn, cô bật cười hạnh phúc.

48. Bạn đời đi rồi, để lại cho ông hai ống đựng tiền, ống đỏ là những điều ông đối tốt với bà, ống đen chứa những việc không tốt ông đã làm với bà. Ngày làm đám cưới, bà để ngôi sao đỏ đầu tiên vào ống màu đỏ: "Sao đỏ là anh đối tốt với em, tam giác đen là việc xấu!" Ông cầm ống màu đen lên, muốn biết đời này ông đã làm bao nhiều việc có lỗi với bà, mở ra, không có một hình tam giác đen nào cả, chỉ có một tờ giấy: Em chỉ nhớ những điều tốt ở anh!

49. Chồng bị xa thải, cảm thấy rất nản. Vợ nói.: Đi, đi dạo siêu thị với em. Chồng nói: Hết tiền rồi, đi siêu thị làm gì? Đến khu đồ ăn nhẹ trong siêu thị, vợ gọi một bát hoành thánh nhỏ, rồi lại lấy một cái bát lớn. Chia cho chồng phần nhiều, cô nói: Ăn vào có phải thấy ấm hơn nhiều không? Chồng gật đầu. Vợ nói, ngày tháng sau này có lẽ sẽ vất vả một chút, vậy thì cũng giống như hôm nay, chỉ cần một bát, chúng ta mỗi người một nửa, em sẽ luôn bên anh.

50. Hai vợ chồng trẻ cãi nhau, cãi một trận rất to. Không ai chịu ai. 

Chồng: Cái nhà này tôi không ở nổi rồi, tôi đi! 

Vợ: Anh đi rồi thì đừng bao giờ về nữa! 

Chồng: Tôi mà về tôi là cháu cô! Nói xong thì đạp cửa bỏ đi. 

Hai tiếng sau, chồng xách một túi đồ ăn vặt về. Lên nhà gõ cửa. 

Vợ: Ai đấy? 

Chồng: Bà ơi mở cửa, cháu bà về rồi này! Còn có món ngon bà thích ăn nữa!

-Nấm dịch-

Chủ đề chính: #truyện_ngôn_tình

Bình luận về bài viết này
1 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn